Các cụ có câu: “Ruộng sâu trâu nái không bằng con gái đầu lòng”, thật sự là đúng các chị ạ. Em may mắn sinh được cô con gái đầu lòng, được nhờ con bé nhiều thấy ấm lòng lắm.
Kể ra thì số em cũng lận đận hẩm hiu lấy nhầm chồng nên làm khổ con. Con gái em mới 6 tuổi đầu mà em cảm giác nó chín chắn, già dặn hơn các bạn cùng trang lứa rất nhiều.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet
Vợ chồng cưới nhau được 2 năm thì em mang bầu bé lớn. Nhà anh ấy cổ hủ, trọng nam nên thấy con dâu mang bầu con gái liền tỏ thái độ chẳng quan tâm ngó ngàng gì tới em. Chồng em nghe mẹ cũng lạnh nhạt với vợ. Vậy nên sau khi sinh, cả bố tới ông bà nội không một 1 ai đỡ đần. Em đẻ mổ, được mẹ đẻ lên chăm nửa tháng là ngồi dậy tự làm hết mọi việc.
Có lẽ cũng vì từ khi sinh đã chỉ có mình mẹ chăm sóc nên con em rịt hơi mẹ. 7 tháng em đi làm phải gửi con đi lớp. Thương con đứt ruột nhưng vẫn phải chấp nhận, dù bà nội ở nhà chơi nhưng vẫn chẳng trông cháu. Cứ ngày đi nhà trẻ, tối về quấn chân mẹ, em nấu cơm thì nó bắc ghế đứng bên. Mẹ giặt quần áo thì con ngồi cạnh líu lo kể chuyện. Lớn lên con gái em tình cảm quan tâm mẹ vô cùng. Em có cảm giác như con bé chính là món quà bù đắp mà cuộc đời dành tặng cho mình. 4 tuổi ngồi ăn cơm đã biết gắp thức ăn cho mẹ. Thấy mẹ ốm nằm giường là sờ trán, ngồi nắm tay mẹ, ai rủ đi đâu chơi con bé nhất quyết không chịu đi vì không muốn để mẹ 1 mình.
Con được hơn 5 tuổi em bầu bé thứ 2 nhưng không đáp ứng được mong mỏi của gia đình nhà chồng. Cái thai em mang vẫn con gái. Chồng em chán nản bỏ bê vợ, mẹ chồng càng dửng dưng không quan tâm. Thật không ngờ chỗ dựa duy nhất em bấu víu lại chính là con gái. 3 tháng đầu em nghén nôn mật xanh mật vàng, toàn con gái ra vỗ lưng, lấy nước cho uống. Ngồi ăn cơm tí tí nó lại giục:
“Mẹ chịu khó ăn thức ăn cho em bé trong bụng lớn”.
Chẳng biết ai dạy nó nói những lời ấy nhưng cách quan tâm của nó dành cho mẹ thật sự như người lớn. Đêm em dậy đi vệ sinh bị đau bại, nhăn nhó vịn giường lần từng bước nó cũng dậy đỡ mẹ. Chồng em thì từ lúc biết vợ chửa thêm con gái, anh ôm gối sang phòng khác ngủ luôn.
Em sinh xong trong tháng cữ không dám nằm cho con ti toàn phải ngồi dậy. Con gái thương mẹ toàn thức cùng ngồi làm điểm tựa cho mẹ dựa lưng bế em ti. Cứ mẹ dậy lúc nào nó thức lúc đó. Em thương con giục nó ngủ, con bé cười bảo:
“Con không buồn ngủ. Lúc nào mẹ cho em ti xong con sẽ ngủ cùng mẹ”.
Nhìn con mà em thương chảy nước mắt. Có lẽ hoàn cảnh đã biến nó trở nên già dặn như bà cụ non vậy. Những câu con nói, việc con làm nhiều khi em còn không nghĩ con bé mới 6 tuổi. Thật sự em vô cùng cảm ơn ông trời đã ban con gái cho em, nếu không có tình cảm ấm áp của con bé, chưa chắc em đã vượt qua những những tháng này buồn tủi, vất vả này.
Ảnh minh họa: Nguồn internet
Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của người viết